Bài thơ: NGƯỜI CHIẾN SỸ MẶC BLU TRẮNG! - Phan Thúc Định
NGƯỜI CHIẾN SỸ MẶC BLU TRẮNG!
Thơ: Phan Thúc Định
Anh muốn viết những tiếng lòng thật nhất
Dành riêng em cô gái mặc blu
Anh muốn tặng những vần thơ đẹp nhất
Cho riêng em cô gái nhân từ!
Em xứng đáng với những lời Bác dặn
Rằng '' Lương y phải như từ mẫu" đó em
Luôn niềm nở nụ cười đón tiếp
Biết đau cùng người bệnh, lạ mà quen!
Dẫu cuộc đời còn đó những bon chen
Trước cám dỗ mấy ai mà hoàn hảo
Khi đồng lương chưa kịp chiều cơm áo
Thì va vấp là lẽ thường vì em chẳng phải thánh nhân.
Nghề của em là cứu chữa nhân dân
Với người bệnh không phân chia thiện ác
Không kể giàu nghèo hèn sang thứ bậc
Giữ trọn lời thề Hybocrat trung trinh.
Ca trực hằng đêm thon thót với chính mình
Người nhà bệnh nhân thình thình đập cửa
Rất nhiều người cảm thông chia lửa
Nhưng cũng không ít người ứng xử thiếu văn minh...
Em vân vững tâm trọn vẹn chữ tình
Thăm khám ân cần dặn dò chu đáo
Ra y lệnh đặt lương tâm trên khoa giáo
Và không ít đồng nghiệp em phải oan khuất ngâm ngùi!
Xuân đang về rạo rực muôn nơi
Nghề thầy thuốc đang từng ngày đổi mới
Câu thơ của anh chắc còn nhiều nông nỗi
Em đừng buồn, hãy tin ở ngày mai!